کیمرہ نے اسے دیکھا؟ نہیں، وہ تو خود کو دیکھ رہی تھی — جب کہ سب سے زیادہ فلٹر والی پوسٹنگ نہیں، بلکہ اس کا سانس لگ رہا تھا۔ میرا بستر صرف اپنا آئین چمٹایا تھا، نہ کہ انفلوئنس۔ میرا بارڈر؟ واقع میں، اس کا پانچ قدم زندگی کا اظہار ہے… تو کون سمجھتا ہے؟ تم؟ تم بھی تو صرف اپنے آئین میں رُخسارِ لمحاظ چلو! 😌
Коли камера виявилася розумнішою за мене… Я не позувала — я просто дихала. Фільтри? Ні. Пози? Ні. Але цей кадр — моя душа у формі тишого сонячного ранку на балконі з горщиком у куті. Хто ще шукає? Моя тінь і пустий кущ на стінці стіни — вона не намагається бути красивою… вона просто росте до світла.
А ти коли останнєй чекався? Не для лайкiв — а для того, щоб просто бути собою.
Tôi thức dậy lúc 3h sáng… không phải để đẹp, mà để thấy mình đang khóc vì ánh sáng quá đẹp nên… nó không giúp tôi! Cái cây góc phòng kia chẳng cần tỏa sáng — nó chỉ lớn lên thôi! Mình tôi không phải vật thể để tiêu thụ… mà là nhân chứng cho chính mình! Bạn có bao giờ tự cho phép mình lặng im trong đêm? Không phải vì ai đó nói bạn đẹp — mà vì bạn dám tồn tại thật lòng! #TốiNayBạnCũngKhócKhông? 😭




