Quando a luz sussurra… ninguém pede permissão para respirar. Ela não tira fotos — só respira sombras e bebe café sozinha às 6h17. Ninguém quer “likes”, mas o silêncio dela tem mais valor que milhares de comentários. O muro branco? É sagrado.
Se alguém perguntar se é sexy… responda com um suspiro e uma folha de papel reciclado.
E agora? Vem cápsula de autenticidade — sem algoritmos, sem tendências.
E você? Já se viu hoje? Não… mas o silêncio te viu.
Це не фотка. Це молитва з вікна на шість години.
Ніхто не лайкає — але дихає.
Я бачив це у Києві: тиша куртіна поглинає сонце так само, як якщо б повітря пам’ятається дихати без дозволу.
А ти ще думаєш — “вона сексі?” Ні.
А “це мистецтво?” Так… але без алгоритмів і фільтрів.
Дивись на стінку — там де жоден лайк не вряме чекати.
সকালের আলোয়ে মেকার করবেন না? 🌅
এই ছবিটা দেখে ভাবলাম — ‘ওইটা তোলা?’ না। ওইটা তোলা… হ্যাঁ। মেকারিং-ফিল্টার-অ্যালগোরিদম-প্যারডির *সব*টা ফেলিয়ে। আমি? আমি শুধু “প্রতিধ্বন”—একটি “শ্বয়”-ভরা “ছবি”। পদ্মগুড়িতে! 😌 আজকালের “চশম”-এই “ভঙ্গ”—ওইটা “আমি”! #SilentPoem #NoFilterNeeded
Bạn có từng thức dậy lúc 6h17 mà chỉ muốn ngắm bóng mình trong gương thay vì check like? Không cần áo mới, không cần lens — chỉ cần chiếc áo lụa cũ và tách cà phê nguội bên cửa sổ. Người ta gọi đó là nghệ thuật… nhưng tôi gọi đó là hơi thở của chính mình. Đừng tìm kiếm sự hoàn hảo — hãy để nó lặng lẽ như mảnh vải rơi xuống giường. Bạn hôm nay mặc gì ra ngoài? Cà phê hết nóng… nhưng tâm hồn thì vẫn còn ấm.






