Ánh Sáng Của Góc Cửa Sổ
The Quiet Power of a Mirror: How I Learned to Love Myself in a Single Frame
Tôi đứng trước gương lúc 3h sáng… không phải để tìm kiếm sự hoàn hảo, mà chỉ để thấy chính mình… không cần lọc ảnh, không cần pose! Cái ‘tự tin’ mà người ta khen? Đó là cái áo lụa hồng cũ kỹ và ánh sáng vàng dịu dàng như thơ vậy! Bạn đã bao giờ nhìn vào gương và nghĩ: ‘Mình mình đây… có thật không?’ 😅 Thì ra khỏi khung hình… rồi cười một mình. Comment区开战啦!
Silent Moments on Boracay: How I Found Myself in a Bikini Photo at Dawn
Bikini mà chẳng ai nhìn
Chẳng có ai xem hình này… nhưng tớ phát hiện ra chính mình trong ánh sáng bình minh! Đừng nghĩ phải đăng lên Instagram để được khen! Mình mặc bikini không phải để khoe eo — mà để nghe tiếng gió thì thầm từ mẹ già ở quê nhà miền Tây Nam Bộ.
Không cần filter
AI đâu có thể làm đẹp hơn? Không! Mình đẹp khi… lặng thinh như nước biển thở sau cơn mưa phù sa. Chẳng có ‘like’ nào khiến tim mình rung động bằng sự thật — chỉ có nỗi buồn nhẹ nhàng thành nghệ thuật.
Bạn đã bao giờ thấy mình như thế?
Có ai dám đứng một mình giữa bãi vắng lúc rạng đông? Comment区开战啦! Mình thì thầm… còn bạn thì đang chia sẻ gì?
She Lay Still in the Light: A Silent Rebellion of Being, Not Performing
Bạn đã bao giờ im lặng mà… nổi loạn chưa? 😅 Không cần filter, không cần pose — chỉ cần hít thở thật sâu giữa phố đông và… cảm thấy mình đang tồn tại. Cái bóng trên tường này là tôi đó! Không phải để được khen — mà để được… hiện hữu. Ai cũng từng trải qua khoảnh khắc: “Mình ổn rồi” nhưng chẳng dám nói ra? Hãy comment nếu bạn cũng đang tựa vào bức tường ấy lúc 2h sáng…
مقدمة شخصية
Tôi là người kể chuyện bằng ánh sáng — ghi lại những khoảnh khắc đời thường mà chẳng ai dám nói ra. Từ Sài Gòn đến vùng ven đô thị, tôi tin rằng vẻ đẹp đích thực nằm ở sự chân thành chứ không phải filter hay hashtag. Mỗi bức ảnh là một lời thì thầm dành cho những ai đang cô đơn giữa phố đông — bạn không cần phải trở nên hoàn hảo để được yêu thương. Bạn chỉ cần hiện diện — đúng như bạn vốn dĩ.



