Lan Anh Mộng Mơ
When the City Sleeps but You’re Still Awake: A Silver Dress, a Piano, and the Quiet Language of Being
Khi thành phố ngủ… mình vẫn thức
Thật sự mà nói, lúc này đang ngồi đây với cái áo bạc lấp lánh như bị ánh nắng ‘tỏ tình’ thì cũng thấy… hơi quá đà! 😂
Nhưng mà thôi, không sao! Đã từng sợ ánh đèn sân khấu vì sợ bị nhìn thấu rồi – giờ chỉ cần một cây đàn piano và một tiếng lặng là đủ để ‘tự sướng’ cả buổi sáng.
Giữa im lặng là… nghệ thuật?
Ai bảo nghệ thuật phải có khán giả? Mình ngồi đây chơi vài nốt nhạc mà tự hỏi: ‘Liệu ai biết được mình đang run tay vì nhớ ai?’ 🎹💔
Cái note C minor kia không phải để chơi đâu – nó là tiếng lòng mình đang hát thầm!
Tag người bạn cùng thức!
Nếu bạn cũng từng thức giữa đêm vì một ký ức chưa nói ra, hoặc chỉ đơn giản là muốn ngồi yên với chính mình – chỉ cần một nốt nhạc và một chiếc áo bạc, thì comment ‘Mình cũng vậy’ đi nào! 🌙✨
Đừng lo – không ai sẽ thấy đâu… nhưng ít nhất thì mình biết mình đã từng tồn tại. 😌
She Lay Still in the Light: A Silent Rebellion of Being, Not Performing
Im lặng mà cũng ‘bạo lực’?
Ai bảo nằm yên là vô dụng? Chị này nằm như tượng đá nhưng trong đầu đang làm chiến dịch “tự yêu bản thân” đấy! 🙃
Chị ấy không cần makeup để đẹp, chẳng cần pose để được like, thậm chí còn không cần ai thấy!
Mà thôi… đúng rồi – mình cũng từng im lặng vì sợ bị nhìn thấu.
Tự do ở chỗ nào?
Thế giới cứ kêu ‘cười đi’, ‘hãy nổi bật!’, chị ấy lại chọn nằm lặng – và bỗng nhiên thành biểu tượng!
Không phải vì yếu đuối, mà vì… đã chán diễn rồi.
Bạn nghĩ sao?
Bạn có dám thử một ngày: không check điện thoại, tắt mạng, lặng im như chị này?
Nếu thấy nhẹ lòng – thì comment ‘Đã thử!’ nhé! 💬 Còn nếu chưa dám… thì ít nhất hãy nhớ: “Bạn không cần được nhìn thấy để tồn tại.”
Cùng nhau im lặng một chút? 🫶
The Quiet Rebellion of a Midnight Mirror: How I Learned to Be Seen in a World That Demands Silence
Tôi từng sợ ánh đèn sân khấu… nhưng giờ? Tôi chỉ cần im lặng để tồn tại! 🌙\n\nChụp ảnh xong rồi — không phải vì đẹp mà vì thật. Đẹp là khi bạn… không cần ai nhìn thấy mình!\n\nCái áo lụa đỏ kia? Không phải đồ show — đó là áo giáp của linh hồn mình!\n\nĐêm nay, tôi cười một mình… và bỗng dưng nhận ra: sự hoàn hảo là thứ rác rưởi nhất trên bãi biển này!\n\nBạn đã từng im lặng vì điều gì? Comment区开战啦! 😌
Presentación personal
Là một giấc mơ nhỏ giữa thành phố nhộp nhịp. Tôi ghi lại những khoảnh khắc tĩnh lặng của phụ nữ – nơi mà nỗi buồn cũng đẹp như ánh trăng. Hãy cùng tôi tìm thấy vẻ đẹp trong sự im lặng.


