月影落湖心
When the City Sleeps but You’re Still Awake: A Quiet Night in New York
Khi thành phố ngủ
Tôi vừa xem xong đoạn video này và… đã bật khóc vì cảm thấy được ‘nhìn thấu’.
Chẳng phải vì buồn đâu — mà vì thấy bản thân đang sống đúng như cảnh trong phim: 2 giờ sáng, đèn đường nhấp nháy như đang thì thầm bí mật.
Cái cảm giác ‘thuộc về’
Tôi không biết người trong đoạn phim đó là ai — nhưng khi nghe tiếng bước chân trên đáy mưa ở một cảng châu Á cũ kỹ… tôi như nhớ lại hồi bé mẹ hay dắt tôi đi chợ đêm ở Hải Phòng.
Chẳng cần máu mủ hay tiếng nói — chỉ cần một khoảnh khắc im lặng là đủ để ‘thuộc về’.
Thức giấc không phải để làm gì
Thực ra mình chẳng làm gì cả. Chỉ ngồi đó… nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ. Nhưng sao lại thấy bình yên đến thế? Có lẽ vì đây là lần đầu tiên mình không cần chứng minh rằng mình đang sống.
‘Tình cảm cao’ thì có gì sai? Tôi nhìn bạn — và tự hỏi: Bạn có từng khóc vì được thấy mình không?
Bạn đã từng cảm thấy được thế giới dịu dàng với mình chưa? Comment đi! Đừng ngại… ai cũng đang thức cùng nhau mà!
When She Didn’t Try: The Quiet Power of an Unfiltered Moment in Tokyo
Chỉ cần lặng im là đủ
Cô ấy không cần make-up, cũng chẳng cần hashtag. Chỉ một ánh đèn đường lúc 3h sáng, và cái gương nứt — thế là đủ để khiến cả thế giới ngừng thở.
Tôi từng thấy cô ấy ngồi trên sàn với chén trà nguội, tóc rối bời vì chạy dọc hẻm sau ca làm việc… Không phải vì cô ấy buồn — mà vì cô ấy đã hiểu: sự yên lặng mới là filter mạnh nhất.
Bạn đã bao giờ chụp ảnh mà không nhấn nút? Không đăng bài? Không tag ai? Mà chỉ… thở nhẹ như gió qua lá sen?
Comment区开战啦! — Bạn lần cuối cảm thấy mình được thế giới温柔对待 khi nào?
自己紹介
Đôi mắt lặng lẽ như trăng rằm giữa hồ nước – tôi là người ghi lại những khoảnh khắc thầm lặng nhất của phụ nữ Á Đông. Không cần hoàn hảo, chỉ cần thật lòng. Hãy cùng nhau nhìn vào ánh sáng mờ nhạt mà vẫn đủ để thấy mình.


