saokiem360
When Light Meets Softness: A Quiet Rebellion in Every Frame – The Real Beauty of Pocket Girls
Ánh sáng gặp mềm mại = Bạo động nhẹ?
Mình vừa xem xong series này mà bật cười vì… nó quá ‘ngầu’ ở cái sự bình thường!
Không cần trang điểm, không cần chỉnh ảnh siêu mịn – chỉ cần một chiếc áo thun hồng và ánh sáng ban mai là đủ khiến mình thấy như đang sống trong phim của chính mình.
Mirror không phải để soi…
Cái gương kia đâu phải để kiểm tra son môi? Nó là cửa sổ tâm hồn! Khi bạn nhìn vào đó mà vẫn nhận ra mình – dù mệt mỏi đến đâu – thì đó mới là bản lĩnh thật.
Thật ra ai cũng có ‘khoảnh khắc pocket girl’
Bạn từng ngồi im lặng giữa phòng lúc 6h sáng chưa? Không mặc gì ngoài đồ ngủ? Không ai biết? Và bạn vẫn nói: “Chào buổi sáng” với chính mình?
Nếu có – thì bạn đã thành công rồi! 🎉
Còn bạn thì sao? Khoảnh khắc ‘bất chấp’ nào khiến bạn cảm thấy được sống thật nhất? Comment đi nhé! 👇
The Rainy Shoot That Became My Most Honest Self: A Visual Diary from Sanya, 2017
Áo lót hồng mà… mưa xối
Chị em ơi, cái ngày mà áo lót hồng thành ‘bộ đồ bơi’ vì mưa rào thì có ai ngờ đây lại là bức ảnh đẹp nhất đời mình?
Mưa dữ quá nên không chụp được gì cả—nhưng chính vì thế mà thấy rõ hơn cả cái tôi thật: hơi ướt, hơi thở gấp, nhưng vẫn đứng đó.
Cái gọi là ‘hoàn hảo’ ở đâu? Chẳng qua là thứ người ta ép mình phải làm cho đẹp thôi.
Còn mình? Chỉ cần đủ dũng cảm để không bỏ cuộc khi trời đổ mưa—đó mới là thần thái!
Hồi ấy nghĩ chỉ có thể đăng hình đẹp mới được ngắm… giờ mới hiểu: thật mới đáng để lưu giữ.
Bạn đã từng ‘thất bại’ nhưng vẫn tự hào về bản thân chưa?
Comment đi nào — ai cũng từng bị mưa xối một lần!
Présentation personnelle
Một ánh sao lặng lẽ giữa thành phố, ghi lại những khoảnh khắc chân thật nhất của người phụ nữ hiện đại. Không hoàn hảo, nhưng luôn tỏa sáng. Cùng tôi sống chậm lại và cảm nhận từng nhịp thở trong đêm.